Mãi đi là buồn lắm !
Buồn như mưa chiều đông…
Rét tâm tư, rét đậm
Rét cho thẹn với lòng.
Những mùa thu và những người đi,
Sáu mươi chín mùa thu thay lá.
Chờ hết mùa đông qua,
Nửa chừng xuân là cà…
Có mùa Đông,
Mẹ và ta mái tranh mùi khói lửa
Cha đi chưa thấy về
Lòng Mẹ buồn lê thê
Chờ và chờ dang dở,
Cúi đầu, giấu cay đắng mặn môi…
Đông này ngấn lệ sầu rơi !
Mùa đông ruộng vườn hoang dã
Hồn đau nước mắt
Khổ tình dân tộc
Cuối mạch nguồn đọng lắng thành thơ.
Ai vọng tưởng ?
Làm thơ ca ngợi thái bình,
Ngợi ca hoài chiến thắng.
Ta thinh lặng !
Nhìn quê hương tan tóc trăm đường.
Vẫn đó nguyên hương,
Mộ những Mẹ già,
Mộ những người con
Nằm dọc sống xương quê hương hiu hắt.
Bụi cát vô danh,
Hóa phù vân,
Hóa kí ức đau thương tan cùng.
Hàm sắc chi ?
Một miếng chương đồng…
Tiếng danh chi ?
Những người nằm xuống.
Hai nỗi buồn san sẻ một gánh chung.
Vang vọng muôn đời.
Tánh không.
Trăng gầy mùa đông,
Đại lội huy hoàng như ngõ mòn quanh quất.
Mặt trời to trên cao,
Mặt trời nhỏ dưới thấp
Những mặt trời bạc nhược u mê,
Ác giả thong dong tung hoành lãnh xướng.
Mùa mưa nhiều…
Bao điều hổ lốn,
Đắng lộn tim gan chữ giả dát vàng.
Ánh mắt hờn căm,
Mặt người bừng chảo lửa.
Mùa không có quyền chọn lựa.
Khi trước mặt ta là những quân thù.
Mùa đông miên man,
Nỗi nềm miên man.
Bao giờ người hiểu ?
Một tiếng yêu.